RSS
email

Phút cận kề cái chết

Nó thật sự lo sợ. Cơ thể nó ngày càng phình to ra. Nó sắp không thể chịu nỗi nữa rồi. Nó có chết không? Nó cũng không biết nữa. Nếu cơ thể đã vỡ rồi thì chắc là chết mất. Nghĩ như vậy thôi mà nó đã không chịu đựng được.
Nó hoang mang, bất an vô cùng. Mỗi lần như thế cơ thể nó lại phồng to lên không kiểm soát. Nó tự hỏi: giới hạn nào dành cho cơ thể của nó đây. Nó muốn la hét, gào thét, xé nát cái cơ thể đang phình to của mình. Nó nghĩ thà bây giờ để cho nó vỡ nát còn hơn phải chịu đựng sự giày vò của nỗi sợ hãi. Nó cô đơn. Nó khóc. Nước mắt nó ứa ra cứ tưởng là vơi bớt được nỗi đau nhưng nước mắt lại mặn. Nước mắt chảy tới đâu lại làm xót những vết thương khiến cơ thể nó lở loét nhiều hơn.
Nó tuyệt vọng vì cái cơ thể xấu xí, đầy sẹo, đang phình to không giới hạn. Nó nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng dịu mát có thể dịu nỗi đau của cơ thể. Nó reo lên. A. Nhưng tiếng “ A” chưa kịp thoát ra đã phải lơ lửng nơi cửa miệng - thì ra là ảo giác.
…Càng lúc càng to. Cái cơ thể nhưng muốn nuốt chửng cả khoảng không bao bọc xung quanh - ngôi nhà để nghỉ ngơi của nó. Nó không còn nhìn thấy gì cả ngoài màn đêm và những giọt nước mắt của mình. Nó mơ màng. Có phải nó sắp chết. Nó sắp phải từ giã cõi đời rồi sao?
Nó cười mỉa mai cuộc đời ngắn ngủi của mình. Nó nhắm đôi mắt của mình để chờ đợi một sự giải thoát. Nó nhớ lại những kí ức ngày xưa, những kỉ niệm đẹp đẽ mà nó cố gắng gìn giữ, những mong đợi, niềm tin mà nó cố gắng đạt được, những kì vọng của mọi người mà nó cố gắng ghi nhớ…nó cảm thấy cơ thể của mình như đang bay bổng, nhẹ dần. Nó nghĩ chắc mình sắp lên thiên đường. Nó chờ đợi…trong im lặng. Nó chờ mãi, chờ mãi. Nhưng kìa, lạ thay, nó vẫn không nhìn thấy những thiên thần. Nó mỉm cười buồn bã, chắc thiên đường không có cửa cho một linh hồn tội lỗi- chết vì lo lắng, bất an…
Nhưng rồi nó nghĩ. Đành phải chờ quỷ đến dẫn đường, cũng phải thôi-hình phạt cho những kẻ chạy trốn khó khăn, tuyệt vọng vì cuộc sống. Nó chờ. Nhưng sao không có động tĩnh gì cả. Tuyệt vọng nó mở mắt. Kì lạ thay. Nó reo lên. Cơ thể nó đã xẹp xuống rồi. Những vết thương cũng đang liền lại. Nó băn khoăn không hiểu tại sao. Nó ngồi ngẫm nghĩ. À! Thì ra nó sống được nhờ nhớ đến những điều tốt đẹp. Nhưng sau đó nó ngẫm nghĩ. Nó còn phải chiến đấu nhiều-vì bất an không bao giờ quên lối.
TT

Bookmark and Share

2 comments:

Mily_Le said...

cau chuyen nay tua nhu Toi Da Chet cung cua TT ay' nho? khong biet co cung tac gia khong, neu ma cung thi phai kham phuc su tuong tuong rat phong phu

Anonymous said...

2 tác giả này khác nhau bạn à, hehe

Post a Comment