Viết
Bập bênh…
Muốn viết một điều gì đó…
Đại Học
Nửa năm. Nửa năm qua nhanh như cơn gió thoảng. Nhưng nửa năm này lại đầy trải nghiệm, lại thôi thúc mình phải lớn thật nhiều, dù muốn hay không.
Đại học như cả một từ điển mới, mà trong đó đầy những khái niệm cũ mà mình phải “định nghĩa” lại. Bạn bè, trường lớp, thầy cô, học tập … sao khác quá so với ngày nhỏ, hay vì mình đã lớn? Hay vì ai cũng đã lớn rồi? Đôi lúc vẫn chưa quen…
Bạn cũ
Lo. Không biết sao mình lại lo lắng về bạn cũ. Mình sợ điều gì? Mình không biết nữa. Mình sợ sự xa lạ khi thỉnh thoảng gặp lại. Mình sợ khoảng cách của cả hữu hình và vô hình. Mình sợ mình khác đi trong mắt bạn. Sợ nhiều lắm…
Cũng muốn quên đi, đôi khi tưởng lại là sự nhạy cảm của bản thân hành hạ mình, nhưng không hiểu sao cứ canh cánh điều gì đó trong lòng…
Bản thân
Không ổn. Rất không ổn. Dạo này mình lại có cảm giác trầm lại của những ngày lớp 12. Sao nhỉ? Mình không học nhiều như ngày trước, cũng đâu phải chịu áp lực gì… Hay bực mình, hay cáu gắt, hay buồn, hay suy nghĩ vu vơ, nhưng không muốn ai biết hết, cứ cười thôi. Có những chuyện suy nghĩ mãi, mặc dù liên quan đến bản thân, không liên quan đến bản thân, có những điều làm băn khoăn mãi, không biết phải làm gì, hay lại đổ tội cho cái “lớn” nữa …
Linh tinh.
Tôi bấp bênh trên chiếc xích đu một người
Muốn dừng chơi nhưng đôi chân cứ nhún mãi
Tôi đung đưa giữa toa tàu trên không
Bỗng rớt xuống, rơi trên một đồng vắng
Tôi ngồi im nghe trong tĩnh lặng
Có tiếng gào, tiếng trăn trở vì sao
Tôi tìm bình yên mãi trốn tận nơi nào
Chỉ thấy bóng tôi nhìn tôi đau đáu
TICS.
0 comments:
Post a Comment