Chiều, một cơn mưa thu Sài Gòn chợt đổ, tôi ngồi lặng lẽ trên gác trọ tầng hai mà nhìn ngắm đường phố Sài Gòn. Không hiểu mưa buồn hay tâm trạng tôi buồn, nhưng dường như mọi thứ có vẻ hững hờ với nỗi lòng của cô sinh viên năm nhất lần đầu tiên học trọ xa nhà. Tôi còn nhớ ngày lên đường đi học, tôi đã nhận được rất nhiều lời an ủi, động viên từ gia đình, bạn bè, thầy cô. Những lời thân yêu của mẹ ngày nào giờ lại trở về mồn một trong tim tôi “giờ đã là sinh viên, đã thành người lớn rồi, phải biết tự lo cho bản thân,sống tự lập và gắng học thật tổt dể mẹ yên tâm nhé con”. Tôi đã cất bước ra đi trong niềm hân hoan của con bé mười bảy,tự tin, đam mê và đầy năng động với biết bao dự định, bao ước mơ, hoài bão. Nhưng giờ tất cả, tất cả nay đã tan thành mây khói.
Mưa, nhưng sức lan toả của nó không đủ làm dịu đi cái xô bồ của Sài Gòn, Sài Gòn vẫn vậy, vẫn tấp nập như người ta thường ví, “một hòn ngọc viễn đông” thực thụ. Dường như chỉ riêng tôi lại cảm thấy mình quá lẻ loi, cô đơn như thế giới này chỉ còn mình tôi tồn tại mà thôi, không có mẹ, tôi gặp không biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thứ tôi phải lo, phải nghĩ, tiền, nhà trọ, ăn uống,…Rồi những ngày đầu tiên tới giảng đường, lạ bạn, lạ trường, lạ thầy cô, lạ cả cách học “kỳ quặc” làm tôi không sao nhồi nhét kiến thức vao đầu nữa, tự dưng tôi thấy chán quá chừng. Tôi luôn tìm cho mình một góc thật khuất để ngồi, để mà buồn tư lự một mình. Tôi không tự tin để giao tiếp với bất kì ai, vì nhiều lí do nhưng có lẽ là cả bởi tiếng nói đậm chất miền trung của tôi nữa, đó là tiếng nói xứ Nghệ, tôi thấy tiếng nói đó cũng ấm áp, dễ thương đó chứ, nhưng sao nghe tôi nói bạn bè tôi chỉ lắc đầu rồi cười thôi! Và có lẽ cũng vì thế mà tôi thấy mình càng trở nên bơ vơ lạc lõng hơn. Rồi thời gian dần cũng trôi qua, tôi cũng đã dần bắt nhịp được cuộc sống nơi đây, tôi đã biết tự đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cữa vào những thời gian rãnh rỗi, những công việc trước đây tưởng chừng như “xa xỉ” đói với tôi. Giờ mới thấu hiểu được nỗi vất vã của mẹ ngày xưa.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đã gặp nhiều bạn cũng sống trong cảnh xa nhà, tôi bắt đầu tìm thấy sự đồng cảm, sẻ chia, tôi trở nên hoà đồng và tự tin trong giao tiếp với mọi người, bật mí là lớp 66 của tôi cũng vui không kém gì cái thời “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”. Các bạn cũng đã có thể nghe được tiếng nói của tôi, và tôi phát hiện ra ở mỗi bạn những tính cách dễ thương lắm. May mắn hơn tất cả, tôi đã gia nhập vào ngôi nhà Sáng tác sinh viên, đã gặp rất nhiều anh chị, bạn bè thật tốt, họ luôn mang trong mình bầu máu nóng của những sinh viên kinh tế, trong trái tim tôi, họ sẽ luôn và mãi là tri kỷ, họ đã cho tôi tìm lại cảm giác của một gia đình thực thụ sau hơn hai tháng xa nhà, được chở che yêu thương, được quan tâm, hỏi han và còn được nhiều nhiều hơn thế nữa! tôi cảm nhận thế nào là cuộc sống sinh viên “ vui có, buồn có, học hết sức nhưng chơi cũng hết mình”, để tôi hiểu ra rằng nó còn thật nhiều thú vị, hấp dẫn đang chờ tôi khám phá.
Hôm nay là chủ nhật, tôi đã đến sinh hoạt với Sáng tác sinh viên, tôi được chơi, được nói, được cười đùa thoả thích và được cả “bị thương” nữa. Đau chút xíu nhưng niềm vui đã khoả lấp hết nỗi đau, nhường chỗ cho những tiếng cười giòn tan một góc công viên. Và có lẽ sinh viên đã vượt lên cả quỷ ma để dành ngôi vị “quán quân” luôn rồi.
Sài Gòn hôm nay thật nhiều nắng, không biết nắng của đất trời hay tâm hồn tôi đã tràn ngập nắng, nhưng dù bây giờ có một cơn mưa chiều bất chợt đổ, thì tâm trạng của những ngày đầu tiên ấy cũng sẽ trôi lùi về dĩ vãng, nay chỉ còn là hoài niệm mà thôi!
Lưu Thị Mai - Lớp 66K35
1 comments:
Cảm ơn bạn,bài viết rất hay mình cũng có tâm trạng giống bạn vậy !
..............................................................................
Mr. Sỹ - Chuyên viên tư vấn giải pháp hội nghị truyền hình cho các doanh nghiệp
SDT:0909223007- 0918642886
Click để xem chi tiết:
bộ chuyển đổi tín hiệu hdmi chất lượng cao hoặc
chuyển đổi tín hiệu VGA
Post a Comment