RSS
email

Ngày xưa của hôm nay

Ngồi trong phòng trọ, nhỏ nhè nhẹ lật qua lật lại cuốn album lớp 12, tủm tỉm cười một mình y như đứa bị đứt dây. Chợt tay nhỏ dừng lại, mân mê sờ vào tấm hình có khuôn mặt nhăn nhở của hắn - thằng bạn thân nhất của nhỏ…
Đã mấy tháng rồi nhỏ không gặp hắn nhỉ? Từ cái ngày hai đứa cùng đặt chân lên đất Sài Gòn để bước vào giảng đường đại học, nhưng nhỏ ở ngay giữa lòng thành phố còn hắn lại đến tận vùng Thủ Đức. Sợi dây liên kết hai đứa chỉ còn là những dòng tin nhắn hỏi thăm qua quýt. Ai cũng bị cuốn vào cái vòng xoáy tất bật của cuộc sống mới nơi thị thành náo nhiệt…

Nhớ quá đi cái giọng cười hềnh hệch khả ố của hắn, cái điệu bộ nhắng nhít loạn xị đến khó ưa. Nhớ kinh khủng từng thói hư tật xấu không bao giờ sửa được của hắn, đến nỗi nhỏ phải bao che cho hắn không biết bao nhiêu lần… Nhỏ quay qua thủ thỉ với con bạn cùng phòng: “Thằng quỷ này lì lắm nha mày! Ăn xong cứ trốn học đi đá banh hoài. Tao nói riết mà không được!” Con bạn nhìn nhỏ bằng ánh mắt tỉnh bơ: “Chứ mày nghĩ mày là cái gì của nó? Cùng lắm chỉ là một đứa bạn thôi. Mày lấy tư cách gì mà khuyên can nó?” Nhỏ nhoẻn miệng cười mà trong lòng gợn lên bao suy nghĩ…
Nhỏ không muốn làm một người bạn bình thường của hắn. Nhỏ muốn chiếm được một chỗ thực sự đặc biệt trong trái tim của hắn - chỗ dành cho đứa bạn thân nhất. Nhỏ chợt ham muốn biết bao được chạy vụt đến mà ôm chầm lấy cái thân hình kềnh càng của hắn như cái ngày hai đứa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Nhỏ ước sao được ngồi sau lưng hắn, trên chiếc xe đạp cao lênh khênh của hắn mà đi dạo lòng vòng trên bờ biển như những buổi tan học ngày xưa. Nhỏ thèm được gặp hắn để hỏi hắn một câu mà chắc chắn nhỏ không đủ can đảm để hỏi: “Ông có coi tui là người bạn quan trọng nhất không?”…
Theo như trí nhớ vẫn còn xài được của nhỏ thì hôm nay là sinh nhật hắn. Ngày này năm ngoái hai đứa đã cùng nhau ngắm nghía và xuýt xoa mấy món quà nho nhỏ dễ thương mà bạn gái hắn tặng. Sau đó tụi nó lại cùng leo lên chiếc xe đạp của hắn mà đi ngắm biển rồi tạt vào một quán kem nhỏ ven đường… Không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Hắn có định kỉ niệm cái ngày bị già đi một tuổi không ha? Không biết… Nhỏ ngập ngừng, với tay lấy cái điện thoại, định gửi cho hắn một vài dòng Happy Birthday… Chợt điện thoại của nhỏ rung lên, bật ra những tiếng chuông lảnh lót… Nhỏ ngẩn ngơ nhìn vào màn hình… Là hắn… Thoáng ngạc nhiên, nhỏ áp chiếc điện thoại vào tai…
_ Ê! Đi chơi không? Sinh nhật tui!!!
Cái giọng nói ấy, cái âm thanh ồ ồ vịt đực đã biến mất trong cuộc sống của nhỏ mấy tháng nay, bây giờ chợt vang lên đầy láu lỉnh mà thật thân thương. Nhỏ lặng người đi mất vài giây… Dường như giọng nói của nhỏ đã vỡ òa trong niềm vui sướng…

Có những thứ tình cảm đặc biệt không cần đến sự hỗ trợ của lời nói… Có những lời nói giản đơn lại chứa đựng biết bao tình cảm…

Vân Anh

Bookmark and Share

0 comments:

Post a Comment