RSS
email

Sài Gòn thu

    Ai bảo Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng.  Ai bảo Sài Gòn chẳng có mùa thu. Sớm nay, khi chầm chậm  đạp xe dọc theo những con đường rợp bóng cây giữa thành phố, bỗng nghe mùa thu đang về. Thật gần.
     Mùa thu ghé ngang Sài Gòn khi tiết trời bỗng se se lạnh vào buổi sáng sớm. Cái lạnh nhè nhẹ dìu dịu, chẳng đủ để ai hít hà xuýt xoa. Cái lạnh chỉ vừa chớm, khi những cơn gió heo may làm tóc ai bay bay trong buổi sớm tinh mơ. Có cô bé đi phía bên kia đường nhè nhẹ kéo kín cổ chiếc áo khoác mỏng. Có vậy thôi, mà sao thấy dễ thương quá. Cứ mải nhìn theo, để rồi phải giật mình quay đầu giấu ánh mắt nhìn trộm, khi bắt gặp đôi mắt ai kia trong veo như trời Sài Gòn vào thu…
     Đạp xe ngang những con đường xanh ngắt hai hàng cây thằng tắp. Gió thổi. Những chiếc lá rơi nhẹ, xoay xoay trong gió. Ngỡ ngàng vài giây, rồi tự nhủ: “Mùa lá bay, Sài Gòn vào thu rồi đấy…”
    Sài Gòn vào thu, đôi khi chỉ là một khoảnh khắc. Là lúc con trai con gái cùng nấp dưới một mái hiên tránh cơn mưa vừa đến. Con trai ngại ngùng chẳng dám nhìn sang, chẳng dám bắt chuyện. Để đến khi trời hửng nắng, khi bóng dáng ai kia đã kịp hòa vào dòng người tất bật trên đường phố, mới đứng nhìn theo như trời trồng mà thầm tiếc ngẩn ngơ… Mùa thu đến cũng giống như những cơn mưa Sài Gòn. Chợt đến chợt đi, thật nhẹ, mà cảm xúc để lại thật dài, thật sâu.
    Mùa thu về trên những bóng áo trắng tung tăng đến trường. Đứng thật lâu tại một góc ngã tư buổi sớm, ngắm những em học sinh cắp sách đến lớp trong niềm  hân hoan thu tựu trường. Bỗng như thấy mình như được trở về với những mùa thu năm trước, rồi lẩm bẩm một mình: “Thời gian trôi nhanh quá”. Kí ức ngày nào giờ vẫn còn đây, vừa xa vừa gần. Có một mùa thu trong lòng người, là mùa nhớ. Những kỉ niệm về mùa thu một thời, cứ miên man.
    “Em có nghe mùa thu…” Bài ca quen thuộc vẫn cất lên từ quán café đầu ngõ, hòa cùng tiếng mưa thu rơi nhẹ nhàng trên mái. Tay gõ gõ vào không trung, miệng khe khẽ hát và trong lòng thì hỏi thầm: “Có phải không, ta đã yêu mùa thu Sài Gòn!”
Minh Đức - Lớp 10K35

Bookmark and Share

2 comments:

Anonymous said...

..."có phải không, ta đã yêu mùa thu Sài Gòn"...

van anh said...

Sài Gòn chuyển mùa thật khó mà nhận ra. Không chỉ tâm hồn của bạn nhạy cảm mà ngòi bút cũng thật tinh tế. Có cảm giác như tâm hồn đang khô đi của mình được gió thu Sài Gòn của bạn thổi vào sức sống vậy.

Post a Comment