RSS
email

Ngôi trường ước mơ


Tôi...

Tôi! Không có ước mơ cũng chẳng ham muốn gì ngoài một cuộc sống bình yên. Rụt rè, nhút nhát, trầm tư vốn không phải là bản chất nhưng lại là những tính cách hiện hữu "thời áo dài trắng đó". Gia đình khó khăn, chẳng học xuất sắc môn nào, không có định hướng trước nên năm mười hai rồi tôi vẫn chưa quyết định chọn trường nào để thi. Ngày nộp hồ sơ, nghe nhỏ bạn phân tích một thôi một hồi tôi đăng ký theo nó luôn. Thật sự tôi chẳng biết gì về các ngành nghề của trường mà mình đăng ký ngoài kế toán. Tôi có một chị họ làm kế toán, chị nói học kế toán ra rất dễ xin việc mà làm cũng không khó khăn, một số người lại nói nước mình kinh tế đang phát triển học kinh tế được đấy. Thế là tôi an tâm đã chọn đúng trường. Hơn nữa đầu óc đơn giản của tôi chỉ nghĩ rằng học đại học mai này tôi sẽ có việc làm tốt chứ không phải là nông dân như ba má, sẽ có tiền giúp ba má đỡ khổ hơn. Vì vậy sau khi thi tôi rất lo lắng, hàng đêm nguyện cầu cho mình thi đậu. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến cảnh mình rớt nhưng nếu tôi đậu thì sao? Ba má làm sao lo cho tôi được, tôi có thể sống như thế nào khi xa nhà? ... Thế là tôi khóc…

Đậu rồi chị Bi ơi, tiếng nhỏ em reo réo khi nó đưa tờ báo Tuổi Trẻ đăng điểm chuẩn của trường 19,5 và điểm của tôi 20,5. Cả nhà đều vui, hàng xóm ai biết cũng khen nức nở...

Dấu nỗi buồn thoáng qua, ba nói "Ráng học tốt nghe không, ba má sẽ lo cho đừng nghĩ gì hết", ngày tôi xa nhà cũng đã đến.

Tôi trọ cùng người chị họ cách trường bốn mươi lăm phút đi xe đạp. Nhưng mỗi lần chạy xe đến trường tôi rất sung sướng vì tôi còn may mắn hơn vô vàn người khác. Tôi thầm cảm ơn con đường đi học và những người mà tôi thấy. Đó là cụ bà đi mua ve chai; đó là những người chạy xích lô cũng ngoài tứ tuần, bàn chân họ kiên nhẫn nhấn bàn đạp chở khách, chở hàng mà những đưỡng gân cùng mồ hôi thi nhau xuất hiện; đó là những em bé ăn xin, bán vé số và cả những cậu nhóc đang quỳ gối xuống mà đánh giày … chính họ đã tiếp thêm nghị lực và quuyết tâm trong tôi. Tôi bước vào cuộc chiến của mình một cách thư thái và tràn đầy tự tin: "học tập_kiến thức_ làm việc_ thành công", slogan của tôi đấy.

Thầy cô…

Cảm nhận về việc học đại học: thật thoải mái, chúng tôi không hề có một áp lực nào, một sự đôn đốc nào, tất cả phụ thuộc vào ý thức của mỗi sinh viên. Tôi không đồng ý lắm khi nghĩ rằng học đại học khác với phổ thông, điều đó chỉ đúng một phần thôi, vì chúng tôi đã lớn, cách thức học được tự quyết. Song theo tôi đi học đều đặn, làm bài học bài, chuẩn bị đầy đủ trước khi đến lớp chính là hành động quen thuộc của phổ thông và cách học đó góp phần rất lớn cho kết quả học tập đấy thôi.

Giảng đường đại học rất là đông, trò nhớ thầy thì dễ, còn thầy nhớ trò thì khó. Song rất ít thầy thao thao bất tuyệt giảng, hết giờ thì về, sinh viên nghe được thì nghe, học được thì học. Trái lại tôi hoàn toàn nhận ra được sự nhiệt tình của thấy cô và cả sự lo lắng cho sinh viên nữa. Tôi đang muốn nói đến một người thầy có khuôn mặt khá là baby (bạn bè tôi tụi nó cũng nói thế), hai lúm đồng tiền "bên sâu bên cạn", mái tóc thì hơi ngô ngố, những điều ấy là để bộc lộ một sự hiền lành, dễ mến thì phải? Vâng, đúng như thế, thầy luôn tỏ ra gần gũi với trò, hay mỉm cười dù trò quên cả kiến thức đơn giản; thầy viết chữ rất to, rõ ràng để tụi tôi dễ chép bài, dễ học, vì vậy không đủ bảng thầy cứ vừa chép lại vừa lau kèm theo câu hỏi: " các em chép phần đầu xong chưa để thầy lau".

Tôi rất thích thầy vì thế mà tôi ghét cay ghét đắng những giọt mồ hôi mất nết kia, chúng rủ nhau cư trú sau lưng áo thầy, chiếc áo của thầy vẫn chưa chịu khô dù đã gần năm giờ chiều. Còn thầy vẫn say sưa với bài giảng lâu lâu lại đệm thêm một câu an ủi: "tụi em ráng tí xíu nữa đi, còn tí thôi à". Tôi không biết thầy tên gì chỉ biết thầy dạy tôi môn đại số tuyến tính năm đầu tiên, nhưng tôi dám cam đoan rằng mãi mãi tôi vẫn nhận ra được thầy.

"Điều mà chúng ta biết chỉ bằng hạt cát dưới đại dương, bằng giọt nước trong sa mạc", thầy dạy kinh tế vi mô của tôi luôn nói lộn hoài, những lúc như thế thầy khiến cho giảng đường được một phen nghiêng ngả trong cái nóng ban trưa bực bội. Năm hai của tôi không còn học bên cơ sở phụ ở đường Vĩnh Viễn nữa mà được chuyển qua bên cơ sở B(chính) đường Nguyễn Tri Phương nhưng phòng học được nhiều người biết đến như một "sa mạc con"_ D401. Phải chăng vì thế mà chiếc áo của thầy buổi dạy nào cũng như tắm nhưng giá mà có được cảm giác khi đi tắm thì cũng đỡ biết mấy đằng này tôi thấy thầy một tay thì lau mồ hôi, một tay thì cầm phía trước áo bứt bứt ra cho đỡ nóng. Có lẽ thầy cũng thuộc "tuýp người bị đổ mồ hôi nhiều" song tôi thấy tội nghiệp thầy biết bao. Dù như vậy nhưng khi đã bắt đầu vào bài giảng thầy như quên đi hết mặc cho cả những giọt mồ hôi đang lăn trên má và bịn rịn sau lưng; thầy đang say mê trong công việc truyền tải kiến thức cho sinh viên. Đôi khi thầy giảng đi giảng lại rất nhiều lần có một vấn đề vì thầy không an tâm nếu như vẫn còn một số sinh viên ngơ ngác hình như không hiểu. Thầy đã đi vào nhật kí của tôi thế đấy, rất bình thường nhưng lại rất thân thương. Một người Thầy luôn vào lớp đúng một giờ, cao to, lông mày rậm rạp và khuôn mặt rất hài hài, diều đặc biệt nhất là chiếc áo lúc nào cũng như tắm và thói quen hay dùng từ "dậy thì"(thầy nói tiếng nam đặc).

Sinh viên kinh tế rất năng động song đa phần đều ngán tiếng Anh? Có lẽ thế mà môn tiếng Anh sinh viên rớt khá nhiều và nhiều sinh viên cho rằng nó rất khó học, học không vô. Tôi vẫn hằng mong được quay lại từ lớp sáu để chú ý học tiếng Anh cho tốt. Thật ra học tiếng Anh dở là ngay khi học người học không quan tâm, không ý thức được tầm quan trọng của nó và thời trung học, phổ thông chỉ học nhiều phần ngữ pháp mà thôi. Vì vậy bảy năm trời học anh văn mà lên đại học sinh viên vẫn cứ như mới được học Anh văn 'lần đầu….' Cô giáo buồn mà trò cũng chẳng thể vui vẻ. Tôi cũng gần gần thế đấy nhưng giờ đã là dĩ vãng rồi. Ngay năm đầu tiên tôi đà quyết ôn lại môn Anh văn, chú ý đến nó nhiều hơn và tích cực phát biểu trong lớp nhiều hơn. Không biết có phải vậy mà tiếng Anh của tôi khá lên rất nhiều và tên tôi cũng được cô biết đến nữa. Điều đó làm tôi vô cùng thích thú bởi đơn giản là không phải dễ mà được giáo viên nhớ tơí, nhất là học đại học. Song đó chỉ là một phần nhỏ làm tôi quí cô thôi. Phần lớn chính là thái độ cởi mở, vui vẻ và luôn khuyến khích học trò của cô. Cô gốc ở Hà Nội, giọng đọc tiếng Anh không hấp dẫn nhưng giọng nói bằng tiếng Việt rất hay, lôi cuốn, trong trẻo; đôi mắt nâu giống người lai và rất long lanh làm tôi nhớ lời một bài hát quen thuộc "cô giáo em ngươì xinh xinh, cô hay cười mắt cô long lanh…". Cô rất chịu khó nghe tụi tôi đọc bài (tụi tôi đọc hay sai và dở tệ)_ không bao giờ cắt ngang. Khi nào đọc sau cô mới chỉ ra chỗ sai và hướng dẫn đọc lại, kể cả khi chúng tôi dịch bài rất là buồn cười vì dịch sát nghĩa thì không đúng ý bài đâu. So sánh bài cô dịch và những bài mà một số bạn đã dịch chúng tôi mới thấy bài học hay hơn nhiều.

Ngôi trường…

Tôi là sinh viên năm ba, ngôi trường đã trở nên quen thuộc lắm rồi, tôi không còn sợ như những ngày đầu, không còn đi tìm lớp hoài mà chẳng ra… Lúc nào nói chuyện với ai đó về trường, tôi không giấu khỏi niềm tự hào mà thật ra tôi muốn người khác biết rằng trương mình đáng tự hào lắm đó, mặc dù đeo kính cận nhưng tôi luôn hi vọng ánh mắt mình ngời sáng và truyền hết được niềm vui cho người nghe về trường để họ biết rằng những gì tôi nói là sự thật đấy. Tôi nói gì? Tất cả những gì mà tôi biết được. Nào là trường tôi lớn lắm, sinh viên đông lắm, lớn nhất nước. Nào là nhiều hoạt động hấp dẫn bổ ích: thị trường chứng khoán ảo, các câu lạc bộ học thuật, các buổi hội thảo, cuộc thi tiếng hát sinh viên, cuộc thi Miss sinh viên đại học kinh tế, rất nhiều học bổng cho sinh viên khó khăn học tập giỏi, cơ hội việc làm bán thời gian, cơ hội du học…và cả đóng học phí không nhiều như những trường khác nữa.

Và ước mơ của tôi

Hiện nay tôi rất vui vì tự tin mình không hề chọn lầm trường, tôi đang rất năng động, rất mạnh dạn, rất cố gắng… để thực hiện ước mơ của mình.

Chỉ còn một năm rưỡi nữa là tôi tốt nghiệp. Nơi đây không chỉ lưu lại những kỉ niệm khó quên mà nó còn chấp cánh ước mơ cho tôi. Ước mơ của tôi hình thành, phát triển và ngày càng trưởng thành trên giảng đường đại học. Tôi sẽ làm gì? Ước mơ của tôi là gì ? tôi đã không có câu hỏi và câu trả ở thời phổ thông. Một năm , hai năm học đã trôi qua cùng với việc học tập, tìm hiểu và hoà vào môt cuộc số khi xa nhà tôi đã xác định được đích đến. Đó là trở thành một giảng viên của trường đại học kinh tế. Động lực chính để tôi luôn phấn đấu không ngừng.

Ước mơ của tôi hình thành và lớn lên trong trường. Ngôi trường đã nuôi dưỡng nó và sẽ tiếp tục cho đến khi tôi đạt được ước mơ. Tôi sẽ thành công hay không tương lai mới rõ nhưng tôi biết tất cả phụ thuộc vào chính tôi. Tôi mới là người trả lời song tôi mãi luôn cảm ơn những người đã đến trong cuộc đời tôi ngoài hai đấng sinh thành dưỡng dục. Đó là thầy cô, là "ngôi trường đại học thân thiết đồng hành với tôi suốt bốn mùa xuân" với tôi nó luôn là một người bạn, mãi mãi.

Đó cũng là lý do vì sao nhật ký thời sinh viên của tôi có tên là NGÔI TRƯỜNG ƯỚC MƠ.

Lã Thị Ngọc Bích

(giải nhì cuộc thi viết online 20/11)


Bookmark and Share

6 comments:

kimoanh said...

bài viết của bạn hay lắm. Vừa có bố cục tốt, lại có cả ý nữa. Chúc bạn giật giải nhe! thực ra thì mình tin là bạn sẽ có giải. hihi...

Anonymous said...

huhu em muon' gui? bai` ma` seo ko gui? dc :((
ai bjk chi? em y

Anonymous said...

ạ bjet gui? gmail chi? cho em nha . email : aphongdat_huong@yahoo.com
hoac dtth32k34@gmail.com nhe'. em cam on nhiu`

bằng lăng tím said...

nếu bạn đã có địa chỉ email thì vào hộp mail của mình,sau đó vào mục soạn thư.nhấp vào đính kèm tập tin,chọn một tập tin bất kì và nhấp vào browse rôi nhập bài mà bạn đã lưu,chọn tiếp tục tới thư,đánh địa chỉ người nhạn, tiêu đề,và nhấp gửi .bạn làm thử ngay nha

Anonymous said...

cam on chi nhieu

Anonymous said...

uhm, tui cũng có suy nghĩ ban đầu như bạn khi chọn ngôi trường này lúc làm hồ sơ thi đại học. không biết nhiều lắm, cũng không băn khoăn nhiều lắm, không suy nghĩ nhiều lắm, thi thì thi với những suy nghĩ thật đơn giản. Bi giờ tui cũng là sv năm 3 rùi, và chưa 1 lần từng thấy hối hận khi chọn ngôi trường này là nơi để trao dồi kiến thức, để lớn lên.........
Cảm ơn "Ngôi trường mơ ước" ^_^

Post a Comment