Cất guốc cao, “rông” chân đất đến trường
Bao lần ngã, mặc tay gầy rướm máu
Vẫn từng ngày đến lớp học thân thương
Cùng em thơ, chân phù sa, áo vá
Trang vở nhăn, chữ còn vương mùi rạ
Xếp ngổn ngang, chữ chẳng chịu theo lề
Ngày chia tay nét chữ vẫn ngô nghê
Vẫn ngọng nghịu, nhưng đáng yêu đến lạ!
Thời gian trôi, một thoáng qua vội vã
Giờ xa nhau để lời nói vụng về
Em nay quen cái nắng của làng quê
Em cũng yêu lúa đương đòng sữa ngậm
Nên trong em, nơi này giờ sâu đậm
Chân bước đi, lòng cứ hứa quay về
NGÔ MINH QUANG
0 comments:
Post a Comment