Sáng sớm, vào tuoitre.com.vn, miền Trung lại thêm mấy chục người thiệt mạng.
Nhìn vào những bức ảnh đầy điêu tàn, tan tác đau xé lòng.
Thương quá miền Trung ơi, cảnh nghèo bủa vây từ những ngày mới đầu tạo dựng. Cuộc sống con người lam lũ bên dòng sông, cánh đồng, biển lớn. Thiên nhiên chẳng hiền hòa cho những mảnh đời khốn khó, ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Oằn trên vai thước đất nghèo, ruộng lúa, rẫy ngô, đôi mùa mất trắng, ánh mắt con người miền Trung sâu hoắm cái sự nghèo, sự đói. Dải đất dài khí hậu nắng mưa thất thường quanh năm mưa bão, nhưng vẫn cứ phải hòa mình với nó, bởi mảnh đất đó vốn thân tình quen thuộc, con người vốn gắn bó, cuộc sống vốn dịu dàng nuôi lớn bao tuổi thơ. Nếu có đi, cũng biết đi đâu. Rồi cũng về với quê cha đất tổ.
Năm nay, bão về triền miên, cơn bão mới tràn qua xứ Quảng, chưa kịp hết bàng hoàng. Bão lại ập về Bình Định, Phú Yên. Chẳng ai kịp trở tay, người dân cuốn mình theo nhập đập của bão.
Mẹ chết, cha bị vùi trong đống đổ nát, căn nhà mái ngói ba gian vừa mới cất. Chưa kịp mừng, con đang học trong miền Nam, chạy về nhà. Nghe tin dữ…
Biển từ xưa đến giờ, cũng hiền hòa trầm lặng lắm. Người dân yêu biển như yêu mảnh đất của mình vậy. Ai hỏi ta, nhớ chi quê mình nhất mi? Ừ, biển mi ạ, trả lời không chút phân vân, do dự. Thế mà, biển lại chẳng bình yên.
Những mái nhà cuốn phăng theo dòng nước, lũ trẻ bơ vơ với người mẹ đang trong tình trạng yếu ớt. Mấy anh chị em chia nhau gói mì cứu trợ, nét hồn nhiên tắt lịm trên khuôn mặt em, chỉ còn giọt nước mắt lăn dài, khóe mắt sâu hoắm những vệt da đen sau mấy đêm không được ngủ. Xót xa!
Bình Định mấy ngày giao thông biến từ đường bộ thành đường thủy, Phú Yên cũng chẳng khá khẩm là bao. Mái chèo là hoa tiêu dẫn con người đến vùng tránh bão. Mới thoáng qua, làng xóm con bình lặng với dòng sông chảy êm đềm tha thiết, con đường làng rộn rã tiếng trẻ thơ bi bô đến trường. Ngày hôm nay đã chôn vùi trong biển nước, một màu tang thương. Ngày hôm qua, xóm làng còn xanh biêng biếc những vạt lúa, vạt khoai thì hôm nay ngổn ngang mồ hôi công sức. Đêm hôm trước, nước lũ ào về, cả nhà vội bám vào gốc dừa trước khi ngôi nhà bị cuốn, ngoành đi ngoảnh lại, 2 anh em vừa mới bò qua được gốc mít thì ba má đã trôi xa…..Hạnh phúc còn gì sau cơn lũ thoáng qua…
Chỉ biết nỗi đau đến khi nào mới dứt…
Những mái nhà, những ngôi trường, những chiếc cầu gập mình trước bão. Bão vừa đi tất cả đã chẳng còn…Gia tài một đời người, cuộc sống của hàng trăm sinh mạng đâu còn lại là bao cho hàng trăm con người đói rét. Đâu đó, 2 cụ già tóc bạc, nhà không còn, con cháu trôi theo dòng nước lũ, chưa kịp hết đau vì người tóc bạc tiễn người tóc xanh thì lại vật vã với cảnh màn trời chiếu đất. Ừ, cũng đang còn đó, cảnh người trong làng dìu nhau đi chôn những người xấu số. Nối tiếp linh cữu người này là linh cữu người kia, không một nén nhang, tiếng khóc nhạt dần vì không còn sức đâu mà khóc nữa.
Và em bé, giật mình sau bão, bần thần trong đống sách vở te tua rách nát. Áo mẹ mới mua ngày tựu trường bây giờ đã mất, ngay cả sách vở cũng chẳng còn lành lặn, ngày trở lại trường của em sao cũng quá xa xôi. Ánh mắt xa xôi hướng về một khoảng trời mênh mông làm chạnh lòng những người đứng sau cơn bão…
Hướng về mọi người nhưng đâu thể làm chi…
Quê tôi cũng ở miền Trung, mảnh đất khô cằn sỏi đá. Tuổi thơ tôi đã gắn liền với cánh đồng mênh mông ở đó, nơi có ráng chiều vàng vọt của dãy Trường Sơn, có bình minh đỏ rực của biển xanh sâu thẳm. Gắn mình với cái nghèo cái khổ của nơi đây, thấy yêu làm sao con người, mảnh đất. Nghĩ về nơi ấy, cắt lòng. Bạn bè tôi cũng thế!
Gọi về nhà, không ai nhấc máy, hoảng hốt, tính bắt xe về quê. May thay, mẹ gọi. Cả nhà không sao hết, nước mắt đầm đìa…
Bạn không may mắn như tôi. Chiều vừa mới thi xong nhận được hung tin, nhà bị đổ rồi, đứa em trai duy nhất cũng bị vùi trong lũ. Không biết phải làm gì, mẹ chẳng cho nó về, và nó cũng không dám về - vì sợ. Có lẽ, nó chẳng dám đối mặt với nỗi đau khủng khiếp này. Rồi nó khóc, tôi cũng không kềm được nước mắt….
Tôi đau lắm!
Đau cái đau của quê mình, cái khổ của người miền Trung. Hạt lúa năm nay sao còn vàng rộm như mùa này năm ngoái, hạt muối quê mình mỗi ngày chắc mỗi mặn hơn. Vì nước mắt, vì mồ hôi, vì cuộc đời con người cứ thế, trôi đi, nhạt nhòa theo mưa nắng.
Thế nhưng, sức sống của con người miền Trung tự hào cái oai hùng, bất diệt. Khắc nghiệt mãi rồi, cũng quen!
Đứng dậy, sau hoang tàn, người miền Trung bắt đầu vào một nhịp sống mới. Tôi có thể giúp được gì đây? Bạn giúp được gì? Dù nhỏ nhoi, nhưng hãy cùng mọi người góp sức cùng miền Trung thân yêu vượt qua khó khăn này bạn nhé. Miền Trung ơi, can đảm lên như tinh thần Tây Sơn thủa nào miền Trung ạ. Tất cả rồi sẽ qua, biển lại hiền hòa như ngày xưa nó thế!
Nhìn vào những bức ảnh đầy điêu tàn, tan tác đau xé lòng.
Thương quá miền Trung ơi, cảnh nghèo bủa vây từ những ngày mới đầu tạo dựng. Cuộc sống con người lam lũ bên dòng sông, cánh đồng, biển lớn. Thiên nhiên chẳng hiền hòa cho những mảnh đời khốn khó, ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Oằn trên vai thước đất nghèo, ruộng lúa, rẫy ngô, đôi mùa mất trắng, ánh mắt con người miền Trung sâu hoắm cái sự nghèo, sự đói. Dải đất dài khí hậu nắng mưa thất thường quanh năm mưa bão, nhưng vẫn cứ phải hòa mình với nó, bởi mảnh đất đó vốn thân tình quen thuộc, con người vốn gắn bó, cuộc sống vốn dịu dàng nuôi lớn bao tuổi thơ. Nếu có đi, cũng biết đi đâu. Rồi cũng về với quê cha đất tổ.
Năm nay, bão về triền miên, cơn bão mới tràn qua xứ Quảng, chưa kịp hết bàng hoàng. Bão lại ập về Bình Định, Phú Yên. Chẳng ai kịp trở tay, người dân cuốn mình theo nhập đập của bão.
Mẹ chết, cha bị vùi trong đống đổ nát, căn nhà mái ngói ba gian vừa mới cất. Chưa kịp mừng, con đang học trong miền Nam, chạy về nhà. Nghe tin dữ…
Biển từ xưa đến giờ, cũng hiền hòa trầm lặng lắm. Người dân yêu biển như yêu mảnh đất của mình vậy. Ai hỏi ta, nhớ chi quê mình nhất mi? Ừ, biển mi ạ, trả lời không chút phân vân, do dự. Thế mà, biển lại chẳng bình yên.
Những mái nhà cuốn phăng theo dòng nước, lũ trẻ bơ vơ với người mẹ đang trong tình trạng yếu ớt. Mấy anh chị em chia nhau gói mì cứu trợ, nét hồn nhiên tắt lịm trên khuôn mặt em, chỉ còn giọt nước mắt lăn dài, khóe mắt sâu hoắm những vệt da đen sau mấy đêm không được ngủ. Xót xa!
Bình Định mấy ngày giao thông biến từ đường bộ thành đường thủy, Phú Yên cũng chẳng khá khẩm là bao. Mái chèo là hoa tiêu dẫn con người đến vùng tránh bão. Mới thoáng qua, làng xóm con bình lặng với dòng sông chảy êm đềm tha thiết, con đường làng rộn rã tiếng trẻ thơ bi bô đến trường. Ngày hôm nay đã chôn vùi trong biển nước, một màu tang thương. Ngày hôm qua, xóm làng còn xanh biêng biếc những vạt lúa, vạt khoai thì hôm nay ngổn ngang mồ hôi công sức. Đêm hôm trước, nước lũ ào về, cả nhà vội bám vào gốc dừa trước khi ngôi nhà bị cuốn, ngoành đi ngoảnh lại, 2 anh em vừa mới bò qua được gốc mít thì ba má đã trôi xa…..Hạnh phúc còn gì sau cơn lũ thoáng qua…
Chỉ biết nỗi đau đến khi nào mới dứt…
Những mái nhà, những ngôi trường, những chiếc cầu gập mình trước bão. Bão vừa đi tất cả đã chẳng còn…Gia tài một đời người, cuộc sống của hàng trăm sinh mạng đâu còn lại là bao cho hàng trăm con người đói rét. Đâu đó, 2 cụ già tóc bạc, nhà không còn, con cháu trôi theo dòng nước lũ, chưa kịp hết đau vì người tóc bạc tiễn người tóc xanh thì lại vật vã với cảnh màn trời chiếu đất. Ừ, cũng đang còn đó, cảnh người trong làng dìu nhau đi chôn những người xấu số. Nối tiếp linh cữu người này là linh cữu người kia, không một nén nhang, tiếng khóc nhạt dần vì không còn sức đâu mà khóc nữa.
Và em bé, giật mình sau bão, bần thần trong đống sách vở te tua rách nát. Áo mẹ mới mua ngày tựu trường bây giờ đã mất, ngay cả sách vở cũng chẳng còn lành lặn, ngày trở lại trường của em sao cũng quá xa xôi. Ánh mắt xa xôi hướng về một khoảng trời mênh mông làm chạnh lòng những người đứng sau cơn bão…
Hướng về mọi người nhưng đâu thể làm chi…
Quê tôi cũng ở miền Trung, mảnh đất khô cằn sỏi đá. Tuổi thơ tôi đã gắn liền với cánh đồng mênh mông ở đó, nơi có ráng chiều vàng vọt của dãy Trường Sơn, có bình minh đỏ rực của biển xanh sâu thẳm. Gắn mình với cái nghèo cái khổ của nơi đây, thấy yêu làm sao con người, mảnh đất. Nghĩ về nơi ấy, cắt lòng. Bạn bè tôi cũng thế!
Gọi về nhà, không ai nhấc máy, hoảng hốt, tính bắt xe về quê. May thay, mẹ gọi. Cả nhà không sao hết, nước mắt đầm đìa…
Bạn không may mắn như tôi. Chiều vừa mới thi xong nhận được hung tin, nhà bị đổ rồi, đứa em trai duy nhất cũng bị vùi trong lũ. Không biết phải làm gì, mẹ chẳng cho nó về, và nó cũng không dám về - vì sợ. Có lẽ, nó chẳng dám đối mặt với nỗi đau khủng khiếp này. Rồi nó khóc, tôi cũng không kềm được nước mắt….
Tôi đau lắm!
Đau cái đau của quê mình, cái khổ của người miền Trung. Hạt lúa năm nay sao còn vàng rộm như mùa này năm ngoái, hạt muối quê mình mỗi ngày chắc mỗi mặn hơn. Vì nước mắt, vì mồ hôi, vì cuộc đời con người cứ thế, trôi đi, nhạt nhòa theo mưa nắng.
Thế nhưng, sức sống của con người miền Trung tự hào cái oai hùng, bất diệt. Khắc nghiệt mãi rồi, cũng quen!
Đứng dậy, sau hoang tàn, người miền Trung bắt đầu vào một nhịp sống mới. Tôi có thể giúp được gì đây? Bạn giúp được gì? Dù nhỏ nhoi, nhưng hãy cùng mọi người góp sức cùng miền Trung thân yêu vượt qua khó khăn này bạn nhé. Miền Trung ơi, can đảm lên như tinh thần Tây Sơn thủa nào miền Trung ạ. Tất cả rồi sẽ qua, biển lại hiền hòa như ngày xưa nó thế!
Hương Giang
0 comments:
Post a Comment