RSS
email

Tâm tư k35

Hết rồi những buổi chiều rong ruổi trên cánh đồng quê, hết rồi những đêm tối khoát tay cùng nhỏ bạn bước dọc con đê nhỏ. Tơi bước vào Đại Học, bỡ ngỡ vì xa lạ…
Ngày nhập trường, không có bàn tay mẹ dắt đi trên con đường làng hẹp, không có mẹ đứng bên kia cánh cổng vẫy tay: “đi đi con!”như trong tác phẩm “Tôi đi học” của Thạch Lam. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển tôi vội vã mang ba lô tạm biệt xóm làng lặn lội vào thành phố nhộn nhịp và sôi động nhất nước này. Một thân một mình tôi bắt đầu dấn thân vào một cuộc hành trình mới- cuộc hành trình mà tôi đã chọn để bước tiếp những đoạn đường cuối trên con đường học vấn.
Tôi nhớ đến hình ảnh những em nhỏ với đôi mắt ngơ ngác như con chim con muốn vỗ cánh bay nhưng còn e sợ trong “Tôi đi học” ngày ấy mà buồn cười quá! Chẳng phải giờ tôi cũng đang ngơ ngác như con chim non đây sao? Cũng muốn xòe cánh bay nhưng khó quá! Là sinh viên Đại học Kinh tế tôi không sợ không có vùng trời rộng để bay, không có rừng cây lớn để đậu mà điều làm tôi lo lắng là bay làm sao, hướng nào và đậu lại nơi đâu? Không khéo tôi lạc mất giữa bạc ngàn cơ hội và thử thách. Trường Đại học Kinh tế với bề dày truyền thống như vậy thì tôi thật nhỏ bé biết dường nào, tôi chẳng khác nào là hạt cát nhỏ đứng nép mình nhìn đàn anh, đàn chị đang vùng vẫy trong biển lớn tri thức mà thèm thuồng, ước mong.
Thành phố về đêm càng thêm rực rỡ và tráng lệ, chẳng khi nào ngớt tiếng xe lao đi trên đường. Cuộc sống nhộn nhịp và cuộn trôi như thế nhưng đây đó, nơi căn phòng trọ nhỏ, chúng tôi-tân sinh viên K35 buồn và nhớ nhà lắm. Căn phòng trọ nhỏ, nhỏ lắm rồi nhưng chẳng thể nào ôm sát lấy lòng tôi…

Phan Thị Tuyết – lớp 78 khóa 35

Bookmark and Share

0 comments:

Post a Comment