Lòng bồi hồi nhìn bầu trời đêm ,
Aùnh trăng kia đang buông những tia nắng vàng réo rắt,
Muốn nói điều chi ?
Đêm Sài Gòn ,
Vẫn không thấy phút giây tĩnh lặng ,
Bóng đêm lạnh lùng cũng không buồn kéo đến ,
Hỏi vì sao ?
Con đường xa
Đang ngập tràn trong ánh sáng trăng
Chẳng bao giờ thấy mi ngả đầu vào gối
Thức chờ ai ?
Đêm Sài Gòn
Tôi vẫn một mình ở chốn nao
Xoè bàn tay buột lấy những làn gió nhẹ thoảng qua
Chờ bình minh đến !
Văn Hậu
0 comments:
Post a Comment